NHỚ ÔNG NỘI
Hôm nay là ngày 22 tháng 7 Âm lịch. Theo gia phả chép thì Ông mất ngày 20 tháng 7 nhưng không hiểu sao lâu nay vẫn cứ giỗ Ông vào ngày 22? Thôi thì ngày nào quanh đó cũng được miễn là con cháu còn có đứa nhớ đến Ông!
Như trong bài phụ biên (có trên Blog này) đã nói Ông sinh năm Kỷ Sửu - 1889, đên nay nếu còn hưởng dương thì thọ đến 124 tuổi rồi...vươn qua 3 thế kỷ, thế nhưng những năm tháng khó khăn ác liệt của chiến tranh, cái đói cái nghèo - căn bệnh kinh niên của những người "quân tử" hiếm hoi còn sót lại của thế hệ xa xưa - đã đánh gục Ông khi mới 67 tuổi.
Ông là tay thần y diệu thủ, Ông chữa được những căn bệnh nan y quái chứng cho mọi người nhưng không thể trị được cho mình căn bệnh trầm kha...mà nếu con cháu Ông hồi đó được một phần như ngày nay thì đã có thể chữa trị cho Ông một cách quá đơn giản bằng cách chỉ cần cắt cho Ông một thang thuốc "thánh": Mỗi ngày 2 lạng thịt!
Tôi nghĩ rằng chắc chắn Ông chết chủ yếu là do kiệt sức vì đói lâu ngày, vì không dám ăn uống gì, vì tằn tiện và vì nhường hết khẩu phần nhỏ nhoi của mình cho con cháu.
Tôi nghĩ rằng chắc chắn Ông chết chủ yếu là do kiệt sức vì đói lâu ngày, vì không dám ăn uống gì, vì tằn tiện và vì nhường hết khẩu phần nhỏ nhoi của mình cho con cháu.
Những ngày tháng mới giải phóng Miền Bắc, Ông phấn khởi rời quê ra Hà Nội với bao nhiêu hy vọng: - Chuyện nhà: Con cả là cán bộ kháng chiến cấp cao mới về tiếp quản thủ đô, đời sống chắc là sẽ sung túc!!! - Chuyện nước: Có người bạn già của Ông là Cụ Nguyễn Trung Khiêm được Cụ Hồ giao phó đã mời Cụ ra chung tay xây dựng Hội Đông Y (Cụ Nguyễn sau này là Chủ tịch sáng lập của Hội Đông Y Việt Nam)
Thế nhưng 6 tháng nằm ở nhà con cả ở Hà Nội Ông mới thấy rõ sự thật xót xa về của sự đói nghèo của những cán bộ - cao cấp thật đấy - nhưng quá ư liêm khiết như Ông con cả của Cụ. Và cũng thấy rõ cái gì gọi là "ra sức xây dựng" một tổ chức trong tay những con người chỉ có TÂM mà không biết chi đến Kinh tế thị trường!
Sau 6 tháng, Ông quay về Yên Thành với lời nhắn nhủ: "Nước nhà mới hòa bình, các con là cán bộ còn vất vả lắm - nhưng phải chịu khó vất vả để giữ gìn khí tiết gia phong. Thầy không thể nằm không ở đây bắt các con cung phụng. Thầy phải về quê, ở đấy người dân còn rất cần Thầy và Thầy cũng cố làm việc để dành dụm mỗi tháng đong mấy chục cân thóc để dành cho các con phòng khi có chuyện gì bất trắc: Của tuy ít ỏi nhưng cũng mong là giúp thêm cho con (nói Bố tôi) khi quá cần thiết vẫn giữ vững khí tiết làm một vị quan thanh!"
Ông về quê và 3 tháng sau mất ở quê nhà.
Ông nội và Bà nội tôi sinh 6 lần nhưng chỉ có 3 người con trai trưởng thành: Bố tôi - Thái Văn Hòa, và hai chú: Chú Ba - Thái Văn Ba và chú Tư - Thái Văn Tư tức Thái Phi Hùng.
Bố tôi sinh 3 trai, 3 gái - hiện nay có 4 cháu nội trai và 1 cháu nội gái, 7 cháu ngoại
Chú Ba sinh 1 gái đầu lòng và 4 trai còn chú Tư có 2 trai 3 gái, cháu nội cháu ngoại đông đúc.
NGÀY HÔM NAY, CÒN CÓ ĐỨA NÀO NHÌN 4 CHỮ "TỪ TÂM QUẢNG NẠP" TRÊN NÓC BÀN THỜ UY NGHI MÀ NHỚ ĐẾN CỐ, ĐẾN ÔNG???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét